TÂM TRẠNG NGANG NGƯỢC



Một phút rung động là ngàn phút tổn thương
Là nhiều đêm khắc khoải
Là những giọt nước mắt rơi đẫm gối
Là triệu nỗi nhớ mong rệu rã con tim và vạn lần nhung nhớ.
-
Sao lại khờ thế nhở
Tim ngang ngược lắm cơ
Biết người không thương nhớ
Mà cứ buồn vu vơ
-
Hay mình bỏ hết mọi thứ lại đi anh
Quên hết buồn vui, phiền muộn trong đời
Em kéo tay anh trốn đến nơi xa tít
Chỉ còn chúng mình và ngày tháng thênh thang
Mình thức dậy lúc bình minh bên tách cà phê nóng
Tựa vào vai lúc chiều tà ngắm hoàng hôn buông
Dạo bước cùng nhau trên dốc phố chênh vênh
Hơi thở của anh là khăn ấm ôm em mỗi tối.
-
Ngày xa xôi,
vắng anh trong đời
Thiếu đi môi cười của người sau mãi
Mình em thôi,
Vẫn luôn yêu đời
Chỉ là trong tim khuyết đi một chút
Em đâu dám nghĩ về một người trong tương lai
Khi hình dáng ấy nhạt nhòa như sương mai
Yêu thương khó quá sao buông được trong nay mai?
-
Mưa cho mát
Để ngủ ngon
Để trôi hết vấn vương
Hòa vào mưa là nước mắt người thương
Hay vài dòng chấp niệm chỉ từ một hướng
Đến khi mưa tạnh, trời trong
Tim rã rời
Sao vẫn nhớ?
-
Và rồi mình thôi nghĩ về tình yêu nữa
Khi những cuộc tình sao cứ mãi dở dang
Vài ba người nhanh đến vội tàn
Điều ở lại là một mình và những kỷ niệm
Tay không buông còn tim đầy vết xước
Mắt nhòe dần chỉ thấy mỗi bóng lưng
Những khắc khoải trong lòng chẳng bao giờ dứt
Cứ chất chồng từ lúc trước đến ngày sau...
-
Yêu người, thương người hơn bội phần người nghĩ
Mong rằng, sau này
Tình vẫn thế, chẳng đổi thay
Nghe tim đập nhanh
Mỗi khi ta ở cạnh
Sâu trong đáy mắt là biết bao yêu thương
Say lòng, si tình
Chẳng thể nào hiểu nổi
Mắt này, tim này
Khẽ xao động khi cười
Mong cho ngày sau
Bình yên ta với người
Dẫu cho,
Chẳng bên cạnh một đời.
-
Em từng bảo, em thương người nhiều lắm
Người hỏi lại, nhiều là nhiều bao nhiêu
Nhiều thế nào mà sao người chẳng biết
Yêu là gì mà em cứ mãi suy tư
Cũng từ đó em chẳng dám nói yêu ai nữa
Yêu là yêu thế nào
Nhiều nhiều ít ít đong sao cho đủ đầy
Lời ngọt đầu môi em nghe cũng nhiều rồi
Mà sao miệng khô khốc chẳng nói nổi chữ yêu
Vài lời nhẹ bâng có lẽ người đã quên đi hết
Chỉ còn mỗi em cứ đăm đăm mãi nghĩ
Lời yêu thương sao nói hết cho vừa.
-
Nếu anh hứa mà anh không làm được
Thì chỉ cần nói xin lỗi là xong
Còn người nghe cứ vô thức chờ mong
Miệng cười lòng đau đêm về nức nở.
-
Anh làm sao mà biết được, Em đã khóc bao nhiêu lần Anh làm sao mà biết được, Cảm giác ngày ngày sợ mất anh Anh làm sao mà biết được, Lòng em đau vì những lời vu vơ anh nói Còn mắt em mờ sương nhưng chẳng thể vỡ òa Nay em buông tay anh mãi Quên hết tất thảy như chưa từng gặp gỡ Chưa từng yêu, chưa từng thương mến, chưa từng hôn Chưa từng hiểu em dù chỉ cần nghe em thở Rời vòng tay em anh đã có nơi khác để về Còn em cứ mãi loay hoay với vết thương vụn vỡ Cả một đời em đau, em day dứt chuyện chúng mình Anh làm sao mà biết được, Làm sao mà biết được...
-
Lớn rồi mới hiểu được, Không phải lúc nào cười cũng là vui. Không phải lúc nào sự yên lặng cũng nhẹ nhàng hơn những lời trách móc. Không phải đã quên đi nghĩa là tha thứ. Nước mắt rơi ngược vào trong khổ sở hơn cảm giác òa khóc gấp nhiều lần. Còn những lời hứa hẹn cũng chỉ có tác dụng ngay lúc vừa nói ra.
 -
Muốn gặp anh, lại muốn không nhìn thấy anh Muốn nghe giọng anh, lại muốn đeo tai nghe vào Muốn ôm anh, lại vừa muốn tránh xa anh Muốn làm phiền anh, lại muốn buông tay anh Muốn yêu anh, cũng muốn không yêu anh.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến